Sau khi kê những diễn viên và hồ hết thành viên trong đoànTây du ký, đạo diễn Dương Khiết không thể không nhắc đến một thành viên đặc biệt của đoàn chính là cô con gái A A (tên thật Dương Vân Phi) mà bà đưa đi theo. Nhắc đến cô con gái sinh năm 1970, khi đó mới 12 tuổi, nữ đạo diễn không khỏi bổi hổi xúc động lẫn xót xa bởi vì làm đạo diễn một bộ phim lớn quan trọng bà đã không thể làm tròn bổn phận của một người mẹ, người nữ giới trong gia đình. Trong thời gian Dương Khiết giữ vai trò là đạo diễn, hồn của đoàn phimTây du ký, lúc này, cô con gái út của bà là A A mới lên 12 tuổi. A A ở vào tuổi đang trưởng thành, trong khi mẹ lại luôn phải đi công tác xa nhà, rất hiếm khi có mặt ở Bắc Kinh. Những lúc về Bắc Kinh bà cũng thường vội vội vàng, đầu tắt mặt tối với công việc hậu kỳ, biên tập nên chẳng mấy khi đặt chân được về đến nhà. Do vậy, việc chăm nom cho cuộc sống và học tập của cô con gái A A bà không cáng đáng được.
Thời kì đầu, việc sắp đặt và suy tính cho cuộc sống của cô bé cũng trở thành việc khiến đạo diễn Dương cảm thấy đau đầu và khổ sở nhất. Mỗi lần đi quay, bà thường đi biền biệt hàng tháng trời, do đó con gái sẽ không có ai chăm. Lần thứ nhất, nhân đợt được nghỉ đông, Dương Khiết gửi A A cho vợ của Lý Thành Nho - trợ lý trường quay của đoàn (hiện đã trở nên vợ cũ của Lý Thành Nho). Nhà của vợ chồng Lý Thành Nho tương đối xa trường của cô bé. Nhớ lại, đạo diễn Dương vẫn hết sức cảm kích và hàm ân lòng tốt của bà xã Lý Thành Nho đã cưu mang và coi ngó hết sức tận tình, chu đáo cho con gái bà. Lần thứ hai, bà nhờ con gái lớn Mễ Mễ đang theo học ở Mỹ nói với cô bạn thân là Tôn Tử Anh đến nhà trông chừng và coi sóc cho A A. Tôn Tử Anh vốn không quen việc nhà, nên chi, cô đã nhờ thêm chị gái đến cùng chăm sóc cho con gái của Dương Khiết. Con gái của mình nhưng cứ phải đem gửi hết người này đến người khác, đạo diễn Dương trong lòng cảm thấy vô cùng áy náy, gượng nhưng cũng chẳng thể làm thế nào khác. Lần thứ ba, Dương Khiết đem gửi A A đến nhà bố mẹ đẻ, vì không thể chờ mong nhờ vả ai. Nhà bác mẹ bà khá xa trường học của con gái, đường đi lại và xe pháo đều bất tiện, vì thế, cô bé phải tự toan tính đường đi nước bước trong thời kì này.
Ba má bà khi đó đều già yếu, không chăm chút đầy đủ được cho cô bé, đến bữa ăn cũng không có, thành ra, A A thẳng tuột bụng đói đến trường. Bạn bè trong lớp biết chuyện đều nhường cơm cho cô bé, có bạn mang thêm ít cơm từ nhà để xẻ cho, có bạn thì ăn ít đi một tí còn nhường cho A A. Có hôm cô bé còn không có cơm để ăn, đạo diễn Dương Khiết khi về Bắc Kinh mới hay có chuyện này sau khi được vợ của Lý Thành Nho kể lại. Nghe xong chuyện này, nữ đạo diễn thêm xót xa như có ai đâm nhát dao vào ngực. Bà thương con phải chịu khổ, cũng chỉ vì cái ăn không có nên nỗi phải nặng nhọc, đói lòng. Suy đi tính lại, Dương Khiết vẫn không biết phải làm sao, làm sao có thể ngừng quayTây du kýđược lúc này. Trước khi trở lại đoàn, bà liền viết một bản hiệp đồng giao kèo với nhà hàng ở tầng một dưới khu tập thể và thương lượng, hàng ngày nấu ăn cho cô bé A A, mỗi bữa ăn hết bao lăm ghi lại ngần ấy tiền, khi về bà sẽ thanh toán. Lời đề nghị trên của đạo diễn Dương chẳng những được người của nhà hàng đồng ý, họ còn cử một nhân viên chăm nom riêng cho khoản ăn uống của con gái bà.
Như vậy là vấn đề ăn uống của A A đã được giải quyết ổn thỏa. Có một vài lần, cô bé dẫn đến nhà hàng có 2-3 bạn học cùng ăn, Dương Khiết đoán chừng A A muốn mời các bạn đến ăn coi như báo bổ và cảm ơn những lần được các bạn sẻ cơm nhường cái ăn trong thời gian cô bé phải chịu đói. Nhân viên đảm trách ăn uống của A A cũng để ý chuyện này, có lần cô hỏi khéo A A: "A A này, tiền ăn uống của cháu là do mẹ cháu trả, các bạn đến ăn thế này thì ai trả tiền?". Sau lần đó, không còn thấy A A rủ bạn đến ăn cùng thêm một lần nào. Năm đó, cô bé A A đang học cấp hai, trường cách nhà một đoàn khá xa, không còn được gần như hồi học tiểu học. Trong trường có một đôi cậu bạn ngỗ nghịch, cậy lớn xác ngay đe các bạn gái trên đường đến trường, A A cũng không phải trường hợp ngoại lệ. Chuyện này cô bé không nói cho Dương Khiết biết, bà chỉ biết sau khi cô con gái lớn Mễ Mễ ở nước ngoài gọi điện về kể lại. Mễ Mễ vì sốt ruột nên nhờ một người bạn quen ở Bắc Kinh ngày ngày lo việc đưa đón em gái A A đến trường. Cậu bạn của Mễ Mễ nhận lời nhưng ngoài ra còn phải đi làm, chẳng thể đưa đón A A mãi như vậy được. Rút cục Mễ Mễ đành phải gọi điện nói cho Dương Khiết biết để tìm cách giải quyết. Trong lần đoàn phim trở lại thực hiện quay ở Bắc Kinh, có một vài nhân viên khi biết chuyện đã tình nguyện cắt cử nhau đón đưa cô bé A A. Thế nhưng thời gian ở Bắc Kinh của đoàn cũng không được là bao, Dương Khiết chỉ còn biết dặn con vậy nên đi cùng bạn bè mỗi khi về nhà, nhất thiết không được đi riêng rẽ.
Cô bé A A khi đó còn mắc chứng bệnh đau đầu, mỗi lần cơn đau xuất hiện thường khiến cô bé như muốn nổ tung. Mới đầu triệu chứng thường là mặt mày thất sắc, buồn nôn. Chỉ còn cách cố chìm vào giấc ngủ, sau nửa ngày mới thấy đỡ. Có lần đang ở lớp học, A A chịu cơn đau đầu nặng, bạn cùng lớp phải đưa cô bé về nhà, ở nhà lại không có ai chăm chút. Cô bé có nhẽ đã quen chịu đựng, cho nên, mỗi khi bị đau thường không bao giờ rỉ răng nửa lời với ai, không bao giờ biết thở than, phàn nàn, cũng không khóc lóc, cứ chịu đựng như không có chuyện gì xảy ra. Khi Dương Khiết ở Bắc Kinh, cô bé cũng không nói cho bà biết về bệnh tình, đến khi gặp vợ của Lý Thành Nho kể lại thì bà mới hay chuyện. Nữ đạo diễn ngay thức thì đưa con gái đến bệnh viện nhi đồng khám, thầy thuốc chuẩn đoán cô bé mắc chứng động kinh và cho thuốc uống. Thế nhưng, thuốc càng uống bệnh càng không khỏi, thậm chí bệnh còn nặng hơn. Dương Khiết lại đến viện tìm gặp bắc sĩ, đề nghị chẩn đoán lại xem có sơ xuất gì trước đó không. Thầy thuốc ở đây nhất mực khước từ: "Chẩn đoán gì nữa, động kinh chứ còn bệnh gì, có gì mà thăm với khám. Tiếp chuyện uống thuốc!", thầy thuốc khám cho A A quyết đoán.
Thời kì này, Trung Quốc mới vừa kết thúc thời kỳ cách mệnh Văn hóa, mọi việc còn chưa đi vào quỹ đạo, thái độ của các y thầy thuốc còn tắc trách, quát nạt bệnh nhân chẳng khác nào những kẻ đi xin. Dương Khiết không còn biết nên nói với các bác sĩ ở đây như thế nào cho phải, thuốc họ cho A A uống là loại thuốc Lumena, gần như thường có tác dụng gì, thậm chí còn khiến bệnh thêm trầm trọng hơn. Nhiều lần cô bé lâm bệnh, người trở nên thờ thẫn và phản ứng chậm chạp. Có lúc mẹ gọi đến 2-3 tiếng mới thấy cô bé như sực tỉnh và chỉ biết dạ một tiếng thất thanh. Tình trạng này diễn ra với A A cũng đã khá lâu, hơn một năm, thêm nữa lại mang bệnh đến bác sĩ không biết khám chữa ra sao. Đạo diễn Dương Khiết càng lo lắng, đau xót vì con, bà tự vấn, đời nào công việc bận rộn đã khiến con bà nên nông nỗi này. A A giờ đây mang bệnh làm sao có thể học hành được. Trong khi cuộc sống của cô bé lại không có ai trông nom, bản thân bà luôn đặt công việc lên hàng đầu, nhưng không vì vậy vứt bỏ con cái vất vưởng lẻ loi vô nghĩa vụ như thế được. Vấn đề này, đạo diễn Dương gần như lâm vào ngõ cụt.
Nỗi lo âu này của đạo diễn Dương Khiết cũng đến tai thư ký của bà là Mã Lệ Châu, cô chủ động đề nghị Dương Khiết cho A A đến bệnh viện Bắc Kinh khám, ở đây Mã Lệ Châu có người quen công tác, là bác sĩ chủ nhiệm khoa Nội. Mã Lệ Châu và hai mẹ con đạo diễn Dương cùng đến bệnh viện Bắc Kinh và tìm gặp vị bác sĩ trên. Sau khi thăm khám bệnh tình được thầy thuốc thông tin tin vui, về căn bản cô bé A A không mắc chứng bệnh động kinh nào hết, chỉ là chứng đau đầu liên can đến thần kinh. Bệnh này sẽ tự động khỏi sau khi qua tuổi 15. Nếu còn nối uống loại thuốc Lumena sẽ khiến cho cô bé trở thành đờ đẫn, ngớ ngẩn. Vị thầy thuốc trên liền kê một đơn thuốc mới cho A A để giảm các cơn đau mỗi khi có triệu chứng đau xuất hiện. Dương Khiết vì chuyện này mà cảm thấy vui mừng vô cùng, bà thầm cảm ơn Mã Lệ Châu vì đã giới thiệu đến gặp đúng thầy đúng thuốc, nếu không cô bé A A không biết sẽ bị những thầy thuốc ở viện nhi kia nối điều trị một cách thiếu hiểu biết, hậu quả sẽ khôn lường. Mặc dù vậy, lần khám này coi như đã muộn, A A thời gian này đã trở thành lờ đờ, chậm chạp do tác dụng của việc uống quá nhiều loại thuốc trên. Điều cấp thiết lúc này là phải đợi thêm một thời kì mới trở lại thường nhật như trước. Ngày nay, A A không thể đi học thông thường như bạn bè, hơn nữa lại không có ai săn sóc. Dương Khiết nghĩ, bà có thể để cô bé hy gây chuyện học tập, không cần bằng cấp nhưng không thể để cô bé yếu ớt, quan yếu vẫn là sức khỏe. Bà nhận thấy bản thân đã lao tâm khổ tứ và hy sinh quá nhiều cho đoànTây du ký, trong khi con cái thì để vất vưởng không ai chăm nom.
Sau nhiều lần suy nghĩ phân vân, Dương Khiết quyết định viết báo cáo gửi lãnh đạo đài, nói rõ tình cảnh gia đình, song song bà yêu cầu cho phép con gái A A cùng bà đi theo đoàn phim. Điều này đồng nghĩa với việc bà để A A phải nghỉ học, theo đoànTây du kýhọc hóa trang. Đây là trường hợp đặc biệt, vì vậy, bà mong lãnh đạo đài CCTV ưu tiên và tạo điều kiện cho bà để có thể chuyên tâm đến công việc làm phim Hiện tại. Phía lãnh đạo đài đã coi xét và nhận thấy hoàn cảnh gia đình của Dương Khiết thực sự khó khăn, thành thử đã đồng ý với đề nghị trên của nữ đạo diễn. Như vậy, cô bé A A bắt đầu cuộc sống ở đoànTây du kýcùng mẹ năm 13 tuổi. A A lớn lên cùngTây du ký, song song điều trị dứt điểm được căn bệnh đau đầu, học được các kỹ năng hóa trang từ các nghệ sĩ trong đoàn. Đến nay A A đã trở thành một chuyên gia hóa trang lão luyện và trưởng thành. Mỗi khi nhớ lại tuổi thơ của con gái, đạo diễn Dương Khiết lại cảm thấy xót xa và thương con bấy nhiêu. Vì công việc, bà buộc phải cho con thôi học, vì cha mẹ bận rộn nên khiến cô bé phải đối mặt với cuộc sống thui thủi không ai chăm sóc. May mà giờ đây mọi chuyện đã trở nên quá cố, A A đã thành một cô gái nghị lực, sống độc lập và không ngại gian khổ, điều này A A được trui rèn nhờ những năm tháng đầy vất vả khó khăn trước đây.
A A là tên gọi thân tình ở nhà của Dương Vân Phi, cô con gái út của đạo diễn Dương Khiết, với Vương Sùng Thu (phó đạo diễnTây du ký), dù rằng không hiểu lý do gì bà lấy họ của mình làm họ cho cô con gái, thay vì họ Vương của chồng. Sau khi học được kỹ thuật hóa trang từ các nghệ sĩ đoànTây du kýtrong thời gian rong ruổi cùng mẹ và đoàn phim, cô bé A A ngày nào đã trở nên nữ nghệ sĩ hóa trang nức danh. Cô được mời gánh vác vị trí chuyên gia hóa trang trong các bộ phim nổi tiếng nhưTây du kýphần 2 vàTây Thido mẹ cô Dương Khiết phụ trách vai trò đạo diễn,Lửa thiêu cung A Phòng, Bích huyết kiếm, Lộc đỉnh ký, Ỷ thiên đồ long ký, Binh thành, Tân Tây Du Ký của Trương Kỷ Trung… Ngày nay, A A/Dương Vân Phi vẫn là nghệ sĩ hóa trang tự do, không thuộc đoàn phim nào. Ở đâu có đoàn mời thì cô đến, thu nhập từ công việc đều đặn cũng khiến nữ nghệ sĩ hóa trang 43 tuổi cảm thấy bằng lòng. Cô không trách hay oán giận bố mẹ, trái lại càng thêm nắm và quyết tâm phấn đấu vươn lên. A A không vì có bố mẹ lừng danh mà dựa dẫm, đạo diễn Dương Khiết cũng muốn cô tự lập, vì vậy, đến hiện thời A A vẫn không làm nhất quyết ở một cơ quan nào. Theo Khám phá |
Thứ Tư, 31 tháng 7, 2013
Hoàn cảnh tin đặc biệt của con gái đạo diễn 'Tây du ký'
Đăng ký:
Đăng Nhận xét (Atom)
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét